Chỉ là cái ảnh thẻ thôi, cỡ 4×6, cơ mà dùng để đưa vào hộ chiếu nên phải chuẩn kích cỡ, chuẩn màu phông nền, cũng cần phải đẹp, dù chỉ là thỉnh thoảng được ai đấy ngó vào, ngó lên, dòm cái mặt mình, rồi lại ngó vào… Tưởng đơn giản thế thôi chứ nhằm phải khi đang đứng chiềng cái mặt mình ra ở trước cửa hải quan để vào 1 hòn đảo chênh vênh giữa biển, người ta lại hồ nghi điều gì, không cho vào thì ko biết đi đâu.
Bởi vậy, khi hộ chiếu sắp hết hạn, nàng hỏi ý kiến khắp bạn bè xem nên đi chụp ảnh ở hiệu ảnh nào cho chuẩn. Một em khuyên: -Chị phải đi chụp ảnh ở hiệu ảnh ở trong trung tâm XYZ ý, cứ ảnh chụp ở đấy là được sứ quán mình đồng ý chị ạ, ảnh chụp đẹp lắm, màu sắc phông màn đều sáng sủa. Cái lần em lên sứ quán đổi hộ chiếu, em ra cái hộp máy ảnh tự động em bấm, mất 6 đồng bạc, lúc nộp ảnh, bà sứ chả nói gì, 2 tuần sau đến hẹn lên nhận hộ chiếu thì thấy người ta chìa cái ảnh ra bảo ảnh ko đạt yêu cầu, mặt và phông đều bị tối, bắt về chụp lại. Vừa ấm ức vì tiếc thời gian vừa tiếc tiền, sao người ta ko nói ngay cho mình từ đầu để mình chạy đi chụp luôn cho xong, nhưng làm gì được, em phải đi hỏi mọi người chỗ chụp ảnh để đi làm bộ ảnh mới, hết 8 đồng nữa mới được.
Nàng nghe xong cũng hoảng, chả nhẽ giờ lại lên tận cái trung tâm XYZ đấy, khác gì đi sứ 2 lần, mà ko nghỉ làm để đi được, nàng buồn bực hậm hực tâm sự cùng chồng, lão bảo: -Để anh chụp, đảm bảo ko đẹp ko lấy tiền! Nàng bĩu môi ko tin, nhưng lão đã quyết, lão bắt nàng đứng dựa lưng vào tường, (cứ gọi là phông sáng trưng nhé), môi phải thoa tí son, mặt phải tươi roi rói… tách, zạch, zạch… lão bấm liên hồi, ngắm, chưa chuẩn, chỉnh, ngắm, tạch, zạch, zạch… chưa chuẩn, chỉnh, ngắm…
Cả đêm lão ngồi chỉnh màu sắc, tẩy từng nốt tàn nhang không đáng có trên mặt vợ, nôm na là hơi có tí Photoshop, xong lại chỉnh máy in, in thử, chưa ưng, lại chỉnh, lại in lại… Nàng mệt quá chả chờ nổi kết quả, lăn quay ra ngủ, đến sáng tỉnh dậy, thấy ngay ngắn trên bàn bộ ảnh sáng trưng, nàng sung sướng lên đường.
Lần đầu tiên đến cửa quan, lớ nga lớ ngớ, đẩy cánh cửa ra, hơi nóng ko biết của lò sưởi hay của đám đông lố nhố kẻ đứng người ngồi trong đó như chờ mãi mới có đường thoát tuôn ra làm nàng phát hoảng đóng ập cửa lại, vài giây định thần, nàng mới mạnh dạn đẩy mạnh cánh cửa bước vào. Có đến đấy mới hiểu tình đồng chí, đồng bào, mọi người nhìn cho nhau xem giấy tờ đủ chưa, người biết chỉ người không biết, họ gọi nhau cho mượn hồ dán, kéo, bút… í ới… Vui lắm! Một đôi anh chị xếp hàng trên nàng quay lại ngó cái bộ giấy tờ nàng cầm trên tay, anh bảo: -Cô còn thiếu mấy tờ photo hộ chiếu, ra máy đi, tui còn mấy chục cent trong đó lúc nãy photo chưa hết nên còn đó đấy! Hí hí… em xin… em cảm ơn anh! Ông anh nhiệt tình còn bỏ bạn gái đứng đấy ra copy hộ nàng luôn khi thấy nàng cứ loay hoay mãi ko biết sử dụng cái máy copy của sứ quán như thế nào.
Đứng mãi, đứng mãi, ngắm người ra người vào lũ lượt, cán bộ sứ cũng lũ lượt ra vào thay nhau đứng tiếp khách ở ô cửa kính, rồi cũng đến lượt đôi anh chị đứng trước nàng, chị run run trình bộ hồ sơ làm hộ chiếu mới, chị sứ bảo: -Ảnh tối quá, ko nhìn thấy gì, về chụp lại rồi hôm khác mang lên! -Ôi chị ơi em ở xa lắm, hôm nay lên làm giấy tờ là phải ở nhờ nhà người bà con ở đây đấy chị, chị cho em làm lấy ngay! – À ờ, thế thì hơi đắt đấy! (chị nói ra 1 con số gần gấp 4 lần làm bình thường), hai anh chị kia mừng rỡ gật lấy gật để: -Vâng vâng, ok chị, thế còn ảnh ạ? -À ờ, để chị hỏi các anh bên trong chỉnh sáng xem thế nào, chắc là được!
Thế rồi đến lượt nàng.
Chị sứ chả nói câu nào, đóng dấu cái cộp.
Hai tuần sau, nàng lên theo hẹn.
Mở cái hộ chiếu mới ra, tưởng nhìn nhầm, vẫn ảnh cũ chình ình. -Ơ ơ chị ơi, sao lại thế này ạ? -Thế em về rồi mới quay lại à? chả hiểu sao chị sứ lại hỏi nàng thế, -Không ạ, em vừa tức thời kiểm tra đây, vẫn là cái ảnh cũ của hộ chiếu cũ, chỉ có ngày tháng mới thôi! -À, à… được được… để chị hỏi các anh!
-Em ơi, các anh ý bảo đúng rồi, vẫn là ảnh cũ, nhưng ko sao em ạ, để ảnh cũ nhìn cho trẻ, hí hí hí…
😦
Những lời thiết tha